Phân Tích Chương Chương 118: Ngày trở về Của Truyện "Cưng Chi�

Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa sổ cung chiều cô vợ quân nhân , đánh thức Minh Tâm khỏi giấc ngủ chập chờn. Cô chớp mắt vài lần, định thần nhìn xung quanh căn phòng vắng lặng. Đã ba tháng kể từ ngày Đức Minh lên đường nhận nhiệm vụ mới, và mỗi sáng thức giấc, Minh Tâm đều cảm thấy một khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh mình.
Cô từ từ ngồi dậy, mắt liếc nhìn tấm lịch treo tường. Hôm nay là ngày anh hứa sẽ gọi điện về, và Minh Tâm đã đếm từng ngày để chờ đợi khoảnh khắc này. Cô vươn vai, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ còn vương vấn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột khiến Minh Tâm giật mình. Cô vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại, tim đập thình thịch khi nhìn thấy số của Đức Minh hiện trên màn hình.
"Anh!" Giọng Minh Tâm run run vì xúc động.
"Em yêu," giọng Đức Minh trầm ấm vang lên, "anh nhớ em quá."
Minh Tâm cảm thấy nước mắt dâng lên trong khoé mắt. "Em cũng nhớ anh. Anh khoẻ không? Mọi thứ ổn chứ?"
"Anh khoẻ, em đừng lo. Công việc bận rộn nhưng anh đang cố gắng hoàn thành sớm để về với em."
Họ trò chuyện thêm một lúc, chia sẻ những chuyện thường ngày và những nỗi nhớ nhung. Khi cuộc gọi kết thúc, Minh Tâm cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng thêm khao khát được gặp chồng.
Cô quyết định ra ngoài đi dạo để xua tan nỗi buồn. Trên đường, Minh Tâm ghé qua tiệm hoa quen thuộc. Chị Hương, người bán hoa, chào đón cô với nụ cười thân thiện.
"Chào Minh Tâm! Lâu rồi không thấy em ghé qua."
Minh Tâm mỉm cười đáp lại. "Dạ, em bận công việc quá chị ạ. Hôm nay rảnh nên ghé qua xem có gì mới không."
Chị Hương nhìn Minh Tâm với ánh mắt thấu hiểu. "Anh Minh vẫn chưa về à? Em đừng buồn, chắc anh ấy cưng chiều cô vợ quân nhân truyện mới đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để sớm trở về thôi."
Minh Tâm gật đầu, cảm kích trước sự quan tâm của chị Hương. "Dạ, em biết. Anh ấy vừa gọi điện về sáng nay."
"Vậy à? Chắc em vui lắm nhỉ?" Chị Hương mỉm cười. "Này, để chị tặng em bó hoa nhé, coi như là món quà chúc mừng."
Minh Tâm định từ chối nhưng chị Hương đã nhanh tay chọn một bó hoa ly trắng tinh khôi. "Đây, loài hoa này tượng trưng cho tình yêu thuần khiết và bền vững. Rất hợp với tình cảm của hai em đấy."
Minh Tâm xúc động nhận bó hoa, cảm ơn chị Hương rối rít. Cô rời tiệm hoa với tâm trạng phấn chấn hơn, bó hoa trắng muốt trong tay như một lời nhắc nhở về tình yêu và niềm hy vọng.
Khi về đến nhà, Minh Tâm cẩn thận cắm hoa vào bình và đặt lên bàn trong phòng khách. Cô ngắm nhìn những cánh hoa trắng tinh khôi, tâm trí bay bổng đến những kỷ niệm đẹp với Đức Minh.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên. Minh Tâm ngạc nhiên, không biết ai có thể đến vào giờ này. Cô bước ra mở cửa và sững sờ khi thấy Đức Minh đứng đó, trong bộ quân phục, với một va li nhỏ bên cạnh.
"Anh... Anh về rồi sao?" Minh Tâm lắp bắp, không tin vào mắt mình.
Đức Minh mỉm cười, ánh mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc. "Anh muốn dành cho em một bất ngờ. Nhiệm vụ kết thúc sớm hơn dự kiến."
Không kìm được nữa, Minh Tâm lao vào vòng tay Đức Minh, nước mắt hạnh phúc tuôn rơi. Anh ôm chặt lấy vợ, hít sâu mùi hương quen thuộc của cô.
"Anh nhớ em quá," Đức Minh thì thầm, giọng anh nghẹn ngào xúc động.
Minh Tâm ngước lên nhìn chồng, nụ cười rạng rỡ trên môi. "Em cũng nhớ anh. Chào mừng anh đã trở về nhà."
Họ đứng ôm nhau thật lâu trước cửa nhà, tận hưởng khoảnh khắc đoàn tụ ngọt ngào. Cuối cùng, Đức Minh buông Minh Tâm ra và cúi xuống xách va li.
"Vào nhà thôi em. Anh có quà cho em này."
Minh Tâm nắm tay chồng, dẫn anh vào nhà. Cô cảm thấy trái tim mình tràn ngập hạnh phúc. Dù có phải đối mặt với bao khó khăn và xa cách, tình yêu của họ vẫn luôn bền vững và mạnh mẽ như những đóa hoa ly trắng tinh khôi kia.
Khi bước vào phòng khách, Đức Minh nhìn thấy bình hoa trên bàn và mỉm cười. "Hoa đẹp quá. Em mới mua à?"
Minh Tâm gật đầu, kể lại chuyện ghé thăm tiệm hoa. Đức Minh lắng nghe, ánh mắt anh chan chứa yêu thương.
"Anh rất biết ơn vì em đã luôn kiên nhẫn chờ đợi và ủng hộ anh," Đức Minh nói, nắm chặt tay vợ. "Anh hứa sẽ bù đắp cho em trong thời gian tới."
Minh Tâm mỉm cười, áp má vào vai chồng. "Chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi. Chúng ta cùng nhau xây dựng tổ ấm, anh nhé?"
Đức Minh gật đầu, hôn nhẹ lên trán vợ. "Ừ, chúng ta sẽ truyện cưng chiều cô vợ quân nhân nhau vun đắp hạnh phúc, em yêu ạ."
Ánh nắng chiều dần tắt, để lại căn phòng chìm trong ánh sáng dịu nhẹ. Đức Minh và Minh Tâm ngồi bên nhau trên ghế sofa, tận hưởng từng phút giây bên nhau, lắng nghe nhịp đập trái tim đồng điệu. Họ biết rằng, dù có bao thử thách phía trước, tình yêu của họ sẽ mãi bền vững như những đóa hoa ly trắng tinh khôi kia, mang đến hy vọng và niềm tin cho những ngày tháng sắp tới.

End