ẽ chẳng bao giờ người ta còn được thấy...
Cô bán hàng rong sải bước trên đường...
Bức tranh này được vẽ từ hồi club Vietnam cũ còn hoạt động trên deviantart. Bản chì được vẽ ngay sau khi hoàn thành “Sen nhô mặt nước“. Nhưng phải mãi đến đợt vừa rồi, sau khi thi đại học xong mới lôi ra tô màu.
Cứ mỗi lần nghĩ đến những cô bán hàng rong là lại nghĩ đến những “chị tôi“ và lại thấy thương thương...
“Ngày chị sinh trời cho làm thơ...
Vấn vương với sợi tơ trời...
Tình riêng bỏ chợ
tình người đa đoan....“
<“Chị tôi“-Mĩ Linh>
“Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong...
Hàng cau rơi nắng trong lá trầu không...
Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu đông í a...
Chị tôi chưa lấy chồng...“
<“Chị tôi“- Trần Tiến>
Xin lỗi mọi người... Định viết mấy câu ca dao có liên quan đến các "cô bán hàng rong" chứ không viết linh tinh thế này. :(
Đừng hỏi cô ấy bán bánh mì hay bán cháo, tại lúc tô cái quang gánh thì cứ liên tưởng đến mấy cái thúng bán bánh mì. :(